Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Những Vị Thánh Đẳng Cấp Thứ Ba Và Cao Hơn, Phần 2/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Thí dụ, nếu quý vị đã ở trên đỉnh của Đẳng cấp Thứ Hai, nhưng quý vị đi ra ngoài, truyền Tâm Ấn (cho người khác), và nghĩ rằng quý vị làm điều đó vì người ta khen ngợi quý vị thương mến quý vị hoặc làm điều gì đó, bái lạy quý vị, cúng dường quý vị, và rồi quý vị hưởng quá nhiều sự xa xỉ từ lễ lộc của người ta thì quý vị tiêu tùng! Quý vị tiêu tùng không chỉ ở đó, quý vị không thể đi lên, quý vị còn tụt xuống từ 5 đến 10 độ, thậm chí xuống tới 20 độ. Quý vị trở thành 50 độ hoặc 40 độ. Đó là Đẳng cấp A-tu-la. Hoặc quý vị tức giận với người ta, quý vị nghĩ rằng quý vị ở trên cao, còn họ thấp hơn. Quý vị không nhìn; quý vị không tôn trọng họ. Ngay cả người thấp hơn, nếu quý vị không tôn trọng họ, quý vị sẽ gặp rắc rối.

Và bây giờ nói quý vị biết, ngay cả ở Đẳng cấp Thứ Ba, nếu quý vị không tôn trọng người ta, và quý vị hưởng thụ quá nhiều, thì quý vị cũng sẽ gặp rắc rối. Vấn đề là nghiệp mà quý vị gây ra cần phải bị loại bỏ ngay lập tức. Nhưng cái hay của điều này là Giáo Chủ Nhân Quả chỉ có thể trừng phạt quý vị thôi, chứ không thể trói buộc quý vị ở thế giới này nữa, Ông thậm chí không thể kéo đẳng cấp của quý vị xuống nữa. Quý vị có thể dừng lại ở đó một chút, nhưng quý vị sẽ luôn đi lên, chậm hoặc nhanh, hoặc dừng lại một lúc nhưng luôn đi lên. Từ Đẳng cấp Thứ Ba quý vị sẽ không đi xuống nữa, đó là cái hay của nó.

Nhưng quý vị sẽ bị trừng phạt nếu quý vị làm quá mức, nếu quý vị tiêu dùng quá mức trong thế giới này tại vì mọi thứ ở thế giới này thuộc về Giáo Chủ Nhân Quả. Quý vị không thể nói mình là thánh, rồi đến đây thưởng thức bữa trưa miễn phí rồi cứ thế đi lên. Không, đó là lý do quý vị vẫn phải phục vụ. Để quân bình với những thứ quý vị tiêu dùng.

Cho dù Giáo Chủ Nhân Quả không muốn trừng phạt quý vị, quý vị sẽ phải đi qua địa ngục, hỏa ngục trong đời để đốt hết tất cả rác rến này. Tại vì nếu quý vị muốn ở trên Đẳng cấp Thứ Ba hoặc cao hơn, quý vị phải ít vật chất hơn. Càng nhiều vật chất trong bản thể quý vị, hoặc làm ô uế linh hồn, tâm trí và mọi thứ của quý vị, thì càng nặng nề hơn. Những thứ nặng luôn luôn chìm xuống đáy. Cho nên, đâu phải như là… Cho dù Giáo Chủ Nhân Quả không đếm bất cứ thứ gì quý vị ăn, tiêu dùng, hay làm bất cứ điều gì ở đây, quý vị vẫn bị ô nhiễm bởi những thứ vật chất. Thành ra – sống đơn giản. Sống đơn giản và khiêm nhường bao dung. Đừng học theo, như tôi khiển trách mọi người, rồi quý vị cũng làm vậy. Không, không, không. Tôi làm điều đó vì lợi ích của họ. Tôi không thích làm điều đó, và tôi thậm chí không muốn làm. Đó không phải là con người của tôi.

Vì vậy, đừng nghĩ quý vị là thánh, rồi quý vị muốn làm gì thì làm. Hãy sống đúng mực. Hãy nhớ rằng, mỗi lần quý vị chú ý tới người khác, dù là tức giận, bám víu, hay luyến ái, bất cứ gì, đó là rắc rối, sẽ gây rắc rối cho quý vị. Quý vị bị mất [công đức], hoặc quý vị trì hoãn, hoặc quý vị dừng lại. Quý vị ngừng tiến bộ. Mọi thứ quý vị cho đi là quý vị mất. Toàn là về quý vị thôi. Không phải về bất kỳ ai khác.

Cho nên, hãy nhớ điều đó từ hôm nay. Mọi thứ, mỗi lần quý vị chú ý tới bất cứ ai, dù là tức giận hay gì đó vô lý hay bám víu, quý vị bị mất – quý vị mất thời gian của mình, quý vị mất thời gian được ấn định để đi lên. Dĩ nhiên, quý vị sẽ đi lên, nhưng rồi quý vị mất khoảng thời gian... Quý vị đáng lẽ phải lên tới đây rồi, nhưng quý vị không được vậy. Quý vị ở đó. Và rồi quý vị phải bắt đầu từ đó trở lại.

Cho nên, mọi thứ là của quý vị; mọi thứ quý giá là của quý vị. Vậy hãy bảo vệ kho báu của quý vị cẩn thận. Nó mong manh. Nó mới.

Và cho dù quý vị lên đến Đẳng cấp Thứ Năm, quý vị vẫn phải cẩn thận. Nhưng dĩ nhiên, quý vị có thể tẩy rửa dễ hơn. Nếu quý vị là Minh Sư, thì có nhiệm vụ tẩy rửa các đệ tử. Nếu họ xấu, nếu họ dơ ở chỗ nào đó, thì quý vị phải tẩy sạch nó theo nhiều cách khác nhau. Nhưng nếu quý vị không phải là Minh Sư, hãy coi chừng, đừng làm điều đó, nhé? Tại vì quý vị sẽ chịu khổ một cách vô ích và mất công đức tâm linh của mình. Ai lại muốn vậy? Quý vị có lạnh không? Ngồi trong đây. (Dạ không.) Không à? Sàn nhà không lạnh sao? (Dạ không, không...) (Dạ không.) Không hả? Được. Quý vị lẽ ra có thể mang theo cái đệm.

Được rồi, đây là bí mật của tôi. Không, tại vì không phải lúc nào tôi cũng nhớ những điều tôi biết, chỉ khi nào tôi muốn chia sẻ với quý vị. Nếu không viết ra thì tôi cũng quên. Tại vì tôi còn nhiều việc khác đến nữa. Thông tin không phải luôn đến bất cứ khi nào tôi muốn. Dĩ nhiên nó đến khi tôi cần, nhưng không phải như khi tôi muốn nói cho quý vị nghe, thì nó trở lại lần nữa. Vì tôi có những việc khác đến nữa; giống như máy vi tính. Quý vị không nên làm nó quá tải. Nên, lần này tôi đã viết ra. Vậy hãy chắc chắn là quý vị ổn. Có những điều tôi viết ra, có những điều tôi không viết. Còn tùy.

Dù sao thì, bây giờ quý vị hiểu hết rồi chứ? Hãy khiêm tốn, tử tế, tốt, hiền hòa. Như vậy tốt hơn cho quý vị. Đừng nhìn vào những gì tôi làm. Chỉ làm những gì quý vị nên làm. Làm những gì tôi bảo quý vị làm, chứ không phải những gì tôi làm. Tôi có công việc khác. Ví dụ, trong lớp học, cô giáo khiển trách tất cả học sinh, nhưng có lẽ cô giáo chọn ra một vài học sinh giỏi để thử dạy một chút. Có những ngày, cô giáo giao bài: “Ừ, hôm nay em dạy bài này, bài kia”. Nhưng điều đó không có nghĩa là học sinh đó có quyền hoặc xứng đáng để la rầy cả lớp. Chỉ có cô giáo mới làm được điều đó, tại vì cô giáo biết mình đang làm gì. Học sinh chỉ được giao một, hai bài trong vài ngày. Học sinh không có địa vị của một giáo viên để làm việc đó. Dù quý vị có thể dạy Pháp Môn Quán Âm, quý vị cũng không phải là thầy. Quý vị không phải là Đấng Được Chọn. Khi Đấng Được Chọn đến, tôi sẽ thông báo cho quý vị. Được chứ? Tôi sẽ thông báo. Sẽ có rất nhiều tin thú vị sắp đến, nhưng tôi không nói cho quý vị biết đâu. Và bây giờ không phải là lúc để quý vị biết. Quý vị sẽ biết sau, có thể, có thể. Có những lúc cần biết điều gì đó. Tại vì nếu ăn quá nhiều, quý vị sẽ không tiêu hóa được.

Tôi còn muốn cho quý vị biết gì nữa? Tôi nghĩ chỉ có vậy thôi. Chỉ vui khi gặp quý vị thôi. Vui vì quý vị đã đi lên, và những người khác sẽ đi lên thêm một chút. Biết không, nhiều người trong quý vị gần như đã lên tới đó, gần đến đó rồi, và ngã, bùm. Ồ, tôi thấy và nói: “Ồ không! Ồ không!” Nhiều người trong số quý vị, nhiều người trong số họ đã ở đó. Đã 60 (độ) ở đó, đã ở ranh giới của Đẳng cấp Thứ Ba, và tức giận, la lối một số người, rồi dọn ra, tức giận với tôi, chỉ trích tôi, chỉ trích mọi người, [họ] lười biếng, không làm công việc được giao.

Công việc không bao giờ làm hại quý vị. Nó chỉ giúp quý vị. Quý vị nên lấy làm tiếc vì quý vị không có đủ việc để làm đặng mà trả nghiệp của mình. Không phải là tôi cần quý vị làm việc. Nhưng quý vị ăn, quý vị uống, quý vị hít thở trên thế giới này. Quý vị cần phải trả lại, nếu không sẽ bị trừ vào ngân hàng tâm linh của quý vị. Và ngân hàng tâm linh rất khó kiếm. Mọi công việc, tiền bạc, mọi thứ quý vị có thể kiếm được, nhưng tâm linh – rất khó. Trời ơi, đâu phải chỉ ngồi cả ngày rồi quý vị thành thánh. Không, không, không, không, đó là một quan niệm sai lầm. Ngay cả không khí quý vị hít thở, có miễn phí không? Không, không đâu. Nước quý vị uống có miễn phí không? Không, không phải vậy. Mặt đất quý vị bước đi trên đó, có miễn phí không? Không. Ngay cả khi quý vị không ăn gì, không uống gì, miễn là quý vị thở, quý vị phải trả giá cho nó, dưới một hình thức nào đó. Nên nhiều người quý vị bị mất [công đức].

Một trong số quý vị, tôi thấy anh ta có quá nhiều nghiệp và gánh nặng. Tôi đã đưa anh ta đến đây. Anh ta gần đến đó rồi. Và rồi, tôi không biết, anh ta nổi giận với tôi. Rồi anh ta bỏ đi. Bây giờ anh ta đã mất năm (độ); anh ta không những không đi lên mà còn mất năm độ. Nếu tôi không can thiệp, anh ta sẽ mất nhiều hơn nữa. Nếu tôi không cố gắng làm hòa với anh ta trước khi anh ta rời đi, anh ta sẽ mất nhiều hơn thế. Thật khó, thật khó để giúp quý vị. Không phải tôi không muốn. Dĩ nhiên, tôi đã nói với quý vị điều này nhiều lần rồi, nhưng quý vị không hiểu. Điều này đâu có mới, đúng không? Không có gì mới, đúng không? Tôi kể quý vị nghe chuyện này chưa? (Dạ Sư Phụ kể rồi.) Tôi đã kể. Nhưng quý vị nghe tai này, nó chạy ra tai kia. Quý vị không hiểu gì hết. Và rồi khi thời điểm đến khảo nghiệm, quý vị nghĩ: “Ồ, Sư Phụ thật tệ! Ồ, vị thánh đó thật tệ! Ông ta là thánh gì vậy? Ông ta hẳn phải ở Đẳng cấp Thứ Nhất, không phải Đẳng cấp Thứ Ba. Ông ta thật tệ”.

Bất kỳ ai trong quý vị sẽ bị mất [công đức]. Luôn luôn có khảo nghiệm. Bởi vì tất cả quý vị đều khác nhau. Tất cả quý vị đều khác nhau. Quý vị làm bài khảo cá nhân, và tất cả quý vị có nghiệp khác nhau. Không chỉ có nghiệp quý vị đang mang trong mình, mà quý vị còn tạo nghiệp mới mỗi ngày với các đồng sự, với những thường trú của mình hoặc với các đồng tu khác hoặc thậm chí với những người bên ngoài. Quý vị đi ra ngoài, quý vị tức giận với những người khác, quý vị về nhà, quý vị mất một số [công đức]. Thành ra nhiều người quý vị thoái bộ, và nhiều người trong quý vị không đi lên. Quý vị lẽ ra đã đi lên. Một số quý vị đã mất nhiều độ, ở đây và những thường trú ở Miaoli.

Người ở với Đồng, người Âu Lạc (Việt Nam), cô ta lẽ ra đã đi lên, nhưng vì cô ta đã dọn ra... Cô ta tức giận với những người khác. Cô ta nên kiên nhẫn và nhịn nhục. Thì cô ta lẽ ra đã đi lên cùng quý vị rồi. Quý vị ở lại, quý vị không nói gì cả, quý vị ổn. Cô ta thu dọn đồ đạc và rời đi vì cô ta tức giận với những thường trú thấp hơn. Rồi cả hai đều bị mất [công đức]. Một người có thể dọn vô lại, giống như là một “nạn nhân”, nhưng cũng mất [công đức] vì không biết ơn người khác, không nghĩ rằng Sư Phụ đã dùng ai đó để la quý vị hoặc gây rắc rối cho quý vị. Đó là một bài khảo để quý vị đi lên vì tôi không có ở đó. Vậy thì, ai sẽ khảo quý vị đây?

Bất kỳ ai ở gần, bất kỳ ai ở gần đều sẽ được Sư Phụ dùng để khảo quý vị. Nhưng vì anh ta làm điều đó với ngã chấp, người kia nghĩ rằng: “Người đó la tôi, làm sao họ có thể?” Và rồi dọn ra, sau đó cả hai đều bị mất [công đức]. Một số mất nhiều hơn, một số mất ít hơn, nhưng vẫn là mất. Thật là tệ.

Dù sao thì, đó là vấn đề. Lần này là một bài khảo lớn. Bởi vì nhiều người đã lên đến ranh giới của Đẳng cấp Thứ Ba rồi. Vì vậy, đó là một bài khảo lớn. Ồ, bài khảo lớn. Ồ! Rất nhiều thứ đã biến mất. Rất nhiều người quý vị bị rớt. À, tim tôi cứ đập mạnh. Ừ, tim tôi lúc nào cũng đập mạnh. Nên, chỉ còn lại một số ít. Lần sau, tất cả quý vị hãy cẩn thận. Tất cả quý vị. Những người chưa vượt qua bài khảo, hãy cẩn thận. Không có gì là thật. Cả thế giới này dù sao cũng không thật, nói chi tới la rầy, “đánh đập”, tại sao, bất cứ gì... không gì là thật hết. Nơi đây đều là giấc mộng. Thật khó để nhận ra điều đó. Chỉ khi nào lên cao, thì quý vị mới thấy, “Cái gì...? Tôi đã làm gì vậy? Tôi đã coi kẻ thù là bạn. Tôi đã coi bạn là kẻ thù. Tôi đã coi điều tốt là xấu. Tôi đã coi điều xấu là tốt. Tôi đã coi giấc mộng là hiện thực, và coi hiện thực là giấc mộng”.

Nhưng dĩ nhiên, đó là vấn đề... Là vấn đề của thế giới này. Từ Cảnh giới Thứ Hai đến Cảnh Giới A-tu-la, đến thế giới vật chất, mọi người đều rất thích thế giới này. Không ai nghĩ đi lên bất cứ đâu. Không ai được phép biết gì về cảnh giới cao hơn, tại vì nếu họ biết, mọi người đều sẽ di cư, như người tị nạn. Mọi người sẽ chạy hết. Không ai thèm quan tâm nữa. Họ sẽ quăng hết bánh mì và nước trái cây, trái cây, mọi thứ, quăng đi hết, rồi bỏ chạy. Thành ra quý vị không được phép biết.

Ngoài ra, không phải vì quý vị không được phép biết, mà là vì những người trên thế gian bị những thứ vật chất khiến cho quá u mê. Họ không hiểu rõ. Họ không thể hiểu rõ ràng. Đó là vấn đề. Dù có muốn, họ cũng không biết. Thậm chí không thể cầu nguyện thành tâm, ngoại trừ cầu những thứ vật chất: “Xin giúp con được khỏe mạnh”. “Xin giúp con trúng số”. “Xin giúp con gái con có một người chồng tốt”. V.v. Họ hiếm khi cầu nguyện Thượng Đế để có Thượng Đế. Họ không cầu nguyện được Gia Trì để lên cao hơn. Họ cầu nguyện để xin lợi lộc vật chất. Đó là lý do khó dạy họ. Thành ra có một vị Thầy là đủ. Đâu có ai nghe. Cần nhiều [Thầy] hơn để làm gì?

Một vị thôi mà họ còn giết Ngài, đóng đinh Ngài, hoặc ném đá vào Ngài, hoặc chiên sống Ngài, hoặc thiêu Ngài, bất cứ điều gì. Ở thế giới vật chất này, quý vị không thể nói. Hầu hết chúng sinh đều điếc, mù, câm. Tất cả những gì họ nghĩ đến chỉ là lợi lộc vật chất và những thứ khác. Cho dù có cầu nguyện với Thượng Đế, thì hầu hết họ chỉ cầu được lợi ích vật chất. Cho nên nếu quý vị có thể thoát khỏi điều đó, thì cũng đã tốt rồi. Tốt, tốt. Tốt.

Rất khó. Cho dù quý vị đến từ Cảnh giới Thứ Ba. Nhiều người tu những phương pháp khác, họ có thể lên đến Đẳng cấp Thứ Ba, và rồi họ vẫn không thể lên cao hơn, rồi sau đó họ phải xuống trở lại. Chỉ có Pháp Môn Quán Âm mới có thể đưa quý vị lên.

Photo Caption: Cảm Tạ Thượng Đế Vì Tất Cả Những Gì Ngài Ban

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/5)
1
2024-12-31
2662 Lượt Xem
2
2025-01-01
2322 Lượt Xem
3
2025-01-02
1622 Lượt Xem
4
2025-01-03
909 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android