Sau kỳ bế quan, chúng tôi đã lâu không gặp nhau. Chỉ có cô chó làm điều đó. Chỉ khi cô chó nhìn thấy tôi sau một thời gian dài, bởi vì cô chó nhớ tôi. Cô chó lo lắng tôi sẽ không chấp nhận cô chó nữa nên phải bày tỏ tình cảm của mình. “Con thương Ngài, con thương Ngài, con thương Ngài!” Ồ, lần đầu tiên cô chó nói lâu khoảng 20 phút. Cô chó cứ chạy, chạy đi chạy lại và nói như vậy suốt. […] Tôi cũng hết sức kinh ngạc; chỉ đứng đó.
Và chú kia, có một người-thân-chó rất thông minh. Có nhớ tôi có một người-thân-chó Chăn cừu Úc, được cho là loại chó thông minh nhất? Phải là vậy. Tôi chưa kiểm tra chỉ số thông minh của họ để so sánh họ với những loại chó khác vì dù sao thì tôi cũng không có tất cả người-thân-chó trên thế giới. Tôi chỉ có một vài giống thôi, không phải tất cả. Cô chó cũng đã tái sinh trở lại; siêu thông minh. Ngay cả hàng rào cao tới tận trần nhà, cô chó cũng có thể trèo lên rồi trèo xuống và đi ra ngoài. Chỗ nào cô cũng tìm được đường đi, tìm chỗ ngoằn ngoèo để thoát ra và đi ra ngoài, chạy xung quanh. Bởi vì Hermit từng là giống chó rất hoang dã. Cô nàng không thích làm chó trong nhà; quá thông minh. Và bây giờ, cô nàng vẫn rất thông minh. Không chỉ vậy, cô còn có thể nói chuyện. Cô chó nói: “Con thương Ngài”. Tôi chưa bao giờ dạy cô nàng! Chưa bao giờ dạy cô chó: “Nào, con hãy nói thế thì ta sẽ cho bất cứ thứ gì”. Không dạy gì cả! Tôi rất ngạc nhiên. Lần đầu tiên nghe cô chó nói, tôi rất ngạc nhiên và quên mất máy ảnh để thâu lại, sau đó tôi đã thâu lại.
Lần đầu tiên tôi bế quan ở Đài Loan (Formosa), nhiều ngày người-thân-chó không nhìn thấy tôi và không nghe thấy tôi, không gì cả. Đó là lần bế quan đau lòng đầu tiên vì hồi đó họ còn nhỏ, nhỏ hơn bây giờ, ý tôi là giống như chó con hơn bây giờ. Thật là đau lòng, nhưng tôi phải làm vậy. Và lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô chó chạy lên chạy xuống, chạy vô chạy ra. Bằng cách nào đó, cô chó đến trước, và những người-thân-chó khác đến sau. Vì vậy, cô chó có một mình ở đó và cô chó chạy khắp nơi – nhảy từ bàn sang ghế sofa, từ ghế sofa sang giường, khắp nơi; chạy từ phòng này sang phòng khác, khắp tinh cầu. Và cứ nói: “Con thương Ngài, con thương Ngài, con thương Ngài, con thương Ngài”. Cô chó nói như vậy 20 phút, và tôi sững sờ không nói nên lời; tôi chỉ đứng đó. Bởi vì cô chó cứ đến bên tôi và nói: “Con thương Ngài”, chạy đi rồi chạy lại: “Con thương Ngài”, quay lại “Con thương Ngài”. Và cô chó nói tiếng Anh hoàn hảo, không phải tiếng Anh của chó, không. Cô chó nói: “Con thương Ngài. Con thương Ngài”. Cô chó không nói “Con hương Ngài” hay “Con ương Ngài”. Không không. “Con thương Ngài”. Phải! (Hay quá.)
Sau này, tôi thông minh hơn. Tôi nói: “Được, hôm nay…” Cũng sau một lần bế quan khác, tôi nói: “Hãy để cô chó đến trước nữa”, lần này là có chủ đích. Và rồi tôi để máy ảnh của mình sẵn sàng để thâu, với một chiếc điện thoại, iPhone, mình có thể ghi âm tiếng. Và cô chó nhảy lên, nhưng tôi làm không kịp. Cô chó quá nhanh. Cho nên đôi khi quý vị có thể thấy cô chó, đôi khi không, nhưng quý vị có thể nghe cô chó nói. Cô chó đến bên cạnh tôi: “Con thương Ngài!” như hát. Tông giọng cao như vậy. Và cô chó nói: “Con thương, con thương Ngài”. Quá hoàn hảo. Chính tôi thậm chí còn không nói: “Ta thương con”. Tôi nói: “Ta thương con”. Nhưng cô chó nói: “Con thương Ngài”. “Thương”, biết không? TH-Ư-Ơ-N-G. Có hoàn hảo hơn tôi không? Tôi nghĩ. “Ta thương con”. Ôi, Trời ơi! Và rồi tình cờ tôi thâu được vài chữ, và khi nhìn thấy tôi cầm máy ảnh, cô chó ngừng.
Lần sau… Lần sau, tôi háo hức, tôi muốn thâu lại nhiều hơn thế. Nhưng cô chó nhảy quá nhanh, cái máy ảnh… tôi không phải là người quay phim chuyên nghiệp, tôi làm không kịp. Có khi nhìn thấy cái đuôi của cô chó, có khi nhìn thấy tai của cô chó. Nhưng thôi kệ, quý vị có thể thấy cô chó nhảy rất lẹ từ đây sang kia và nói câu “Con thương Ngài” rất rõ. Lần sau, tôi lại làm như vậy nữa. Sau kỳ bế quan, chúng tôi đã lâu không gặp nhau. Chỉ có cô chó làm điều đó. Chỉ khi cô chó nhìn thấy tôi sau một thời gian dài, bởi vì cô chó nhớ tôi. Cô chó lo lắng tôi sẽ không chấp nhận cô chó nữa nên phải bày tỏ tình cảm của mình. “Con thương Ngài, con thương Ngài, con thương Ngài!” Ồ, lần đầu tiên cô chó nói lâu khoảng 20 phút. Cô chó cứ chạy, chạy đi chạy lại và nói như vậy suốt. Nhưng tôi không thâu gì hết. Tôi không biết là có thể thâu. Lúc đó tôi không biết bởi vì không có máy ảnh và tôi cũng không biết cách dùng iPhone để thâu nữa. Tôi cũng hết sức kinh ngạc; chỉ đứng đó. Và cô chó chạy đến rồi chạy đi, đến rồi đi. Lần thứ hai cô chó nói vài câu một vài lần rồi thấy tôi thâu hình thì cô nàng không nói nữa.
Nên lần sau tôi lại làm như vậy, bởi vì tôi đã liên tục bế quan nhiều lần. Lần sau cô chó chỉ nói một lần thôi. Và khi cô chó nhìn thấy cái máy ảnh thì không nói nữa. Tôi nói: “Tại sao vậy?” Cô chó nói: “Dạ là riêng tư”. Cảm giác riêng tư. Không giống như… Như có lẽ quý vị và bạn trai hay bạn gái của mình, khi nói: “Anh yêu em” bằng tất cả lòng chân thành, quý vị không muốn người khác ở đó và thâu lại lời nói của mình. Quý vị sẽ không thể nói câu đó được nữa; không biết sao nó lại như thế. Trời ơi, tôi quá đỗi ngạc nhiên. Bởi thế tôi kiểm tra xem tại sao những người-thân-chó khác không nói, còn cô chó lại nói? Và tôi chưa bao giờ dạy cô chó.
Dĩ nhiên, tôi luôn nói: “Ta thương con” với từng người-thân-chó. Trước khi họ ngủ hoặc bất cứ lúc nào ngẫu nhiên, tôi nói: “Ta thương con, ta thương con. Ta thương tất cả các con”. Và ta thương con này, nọ. Tôi gọi tên họ, ví dụ như: “Ta thương con; ta thương con; ta thương tất cả các con, như nhau, như nhau. Các con là người trong gia đình ta. Cảm ơn vì đã làm bạn của ta. Cảm ơn các con đã cùng ta chịu đựng thế giới này, đi xuống vì bất cứ lý do gì, và tìm ta. Cảm ơn các con vì tất cả điều đó và ta thương các con”. Cô chó bắt chước hết. Tôi chưa bao giờ dạy cô chó.
Và rồi, khi tôi thâu lần thứ hai, cô chó chỉ nói vài lần. Tôi cứ cố gắng động viên cô chó: “Nói đi, ‘Con thương Ngài, con thương Ngài’”. Cô chó không nói gì – không nói nữa, không nói gì hết. Nhưng ít ra tôi cũng thâu được bốn, năm lần câu “Con thương Ngài”. “Con thương Ngài, con thương, con thương Ngài”. Ôi, Trời ơi. Và đôi khi, cô chó nói: “Kính chào, kính chào. Con thương Ngài”. Ôi, Trời ơi, tôi nói: “Con nói được tiếng Anh à?” Lời nói của tôi cũng được thâu lại cùng mấy câu đó: “Bây giờ con nói được tiếng Anh à?” Nhưng cô chó chỉ nói: “Kính chào” hoặc “Con thương Ngài”, không nói gì nữa, khi cô chó mới đến. Đó là cho đến khi tôi để lộ máy ảnh ra.
Bởi vì cô nàng là Chó Chăn Cừu Úc, tôi nghĩ đó là lý do; rất thông minh. Và vì vậy, cô chó đã mang trí thông minh của mình trở lại, và có thể hơn thế nữa, lần này gấp đôi. Bởi vì Hermit chưa bao giờ nói: “Con thương Ngài” trước đây. Không ai trong mấy người-thân-chó của tôi nói gì hết. Và mặc dù tôi luôn nói “Ta thương con” với tất cả người-thân-chó của mình, nhưng không ai trong họ lặp lại câu này. Chỉ có cô chó làm được, và chỉ trong kiếp này. Hermit, chú rất thông minh nhưng rất hiểu chuyện, luôn rất ngoan ngoãn, nhưng chưa bao giờ nói: “Con thương Ngài”. Chỉ lần này thôi. Tôi chưa bao giờ dạy cô chó, Trời ơi; cho nên tôi rất ngạc nhiên. Quá ngạc nhiên! “Con nói tiếng Anh à?” Và sau đó cô chó cứ chạy và nói những lời đó mọi lúc. Ôi, tôi cảm động đến nỗi rơi nước mắt. Không phải vì cô chó nói tiếng Anh, mà vì cách cô chó diễn đạt.
“Sư Phụ xin phép người-thân-chó của Ngài trình chiếu video này. Cô chó đưa tay cho Sư Phụ như dấu hiệu đồng ý. Sư Phụ hôn tay cô chó và cảm ơn cô.
(Con thương Ngài.) Ta thương con. Con Gái ngoan! Con nói được tiếng Anh. Ta cũng thương con. Ta cũng thương cưng."
Trên thế giới này sẽ có nhiều điều khiến mình ngạc nhiên về người-thân-động vật; ngay cả tôi cũng ngạc nhiên. Đó là bởi vì trước đây tôi đã không kiểm tra xem họ là ai. Quý vị nghĩ tôi có thời gian ngồi cả ngày nhìn vào quả cầu pha lê và kiểm tra xem cái gì là cái gì sao. Tôi không phải lúc nào cũng có thời gian cho việc đó. Tôi có thời gian cho nhiều việc khác, như cho Vũ Trụ, cho thế giới, cho đồng tu. Vì vậy, nó chiếm rất nhiều thời gian của tôi, và tôi phải làm rất nhiều thứ gọi là giấy tờ, công việc hành chính, công việc kinh doanh và tất cả các đạo tràng. Không đơn giản như mình chỉ cần mua đạo tràng, trả tiền, sau đó họ đến và thiền, rồi họ sẽ để mình yên. Cho dù mình không có mặt ở đó, bằng cách nào đó, họ vẫn có thời gian để tìm ra điều gì đó khiến mình gặp rắc rối.
Bởi vì nếu quý vị có thứ gì đó trên thế giới này, quý vị luôn phải quan tâm đến nó. Nếu quý vị không quan tâm đến nó thì người khác phải chăm sóc nó cho quý vị, chỉ là nếu họ có thể làm được; trong một số vấn đề họ không thể. Chỉ có cá nhân quý vị mới có thể chăm sóc được. Không phải việc gì quý vị cũng có thể giao phó cho cấp dưới, đệ tử hoặc bất cứ ai giúp mình. Không, không, không. Nhiều việc quý vị phải tự mình làm, bởi vì muốn việc gì làm tốt thì quý vị phải tự mình làm. Người ta cũng nói như vậy đó. Tôi để mọi người giúp đỡ nhiều nhất có thể, nhưng không phải ai cũng có thể thay thế được những gì tôi làm.
Đôi khi, tôi làm việc rất cực và mất nhiều thời gian nên đã nói với đội ngũ rằng: “Quý vị biết không, chúng ta đang thiếu một biên tập viên. Nếu quý vị có một ‘tôi’ nữa thì sẽ nhanh hơn. Đừng hối thúc tôi”. Bởi vì đôi khi, có yếu tố thời gian, như hạn cuối, những thứ tương tự, và tôi nói ước gì chúng ta có một người nữa, một tôi nữa, hoặc ít nhất một người nữa, thì sẽ nhanh hơn và tôi sẽ không phải bị suy sụp. Hoá thân tôi không giống như tôi. Họ có thể làm nhiều công việc khác nhau, nhưng họ không thể làm những việc tôi làm. Bởi vì đôi khi, nếu mình muốn kiểm tra kỹ lưỡng điều gì đó, như tài liệu và những thứ tương tự, không phải ai cũng có cùng quan điểm, hoặc một sự quan sát tinh tế nào đó.
Tôi không biết giải thích thế nào. Có thể quý vị biết, vì đôi khi, trong nhà hay ở nơi làm việc, không ai có thể thay thế quý vị. Ngay cả theo cách nói thế gian, cho dù họ có cùng bằng kỹ sư điện, tốt nghiệp cùng khóa và làm cùng một công việc, thì không nhất thiết họ có thể thay thế quý vị để làm những gì quý vị đang làm. Có nhiều chi tiết quý vị phải sử dụng chỉ số IQ của chính mình, chứ không phải chỉ số IQ của họ. IQ của họ khác với IQ của quý vị. Sở thích của họ khác với sở thích của quý vị. Quý vị hiểu ý tôi nói chứ? Phải, đó là lý do. Có lẽ đó là lý do quý vị chỉ kết hôn với một người đàn ông, hay một người phụ nữ chứ không phải ai khác, và quý vị bị mắc kẹt với nó cả đời và phàn nàn, nhưng vẫn mắc kẹt với nó, không thay đổi.
Tôi đã nói với họ rằng bất cứ ai có câu hỏi có thể ngồi phía trước để dễ sử dụng mi-crô. Bây giờ có câu hỏi nào không? Có ai có câu hỏi, viết cho chính mình chưa? Mi-crô? Ồ, sao những cái mi-crô lại đứng cạnh nhau ở đó? Quý vị phải đứng ở bốn phương của thế giới. Nói tôi nghe, nếu quý vị có câu hỏi nào.
(Con biết Sư Phụ để các vị Thiên Đế phá vỡ hết những cỗ máy, nhưng rất nhiều anh chị em đang tìm kiếm sự giải thoát, nhưng nếu họ không tìm được Minh Sư, không được Tâm Ấn, và cũng không thể tự mình tẩy rửa nghiệp chướng, liệu họ có thể được giải thoát) Ừ, họ có thể. (qua ý chí tự do không?) Họ có thể nhưng nó tùy vào mức độ. (Dạ.) Không giống như lên Đẳng cấp Thứ Năm; không nhất thiết. (Dạ.) Có lẽ họ có thể được giải thoát khỏi sự ràng buộc của nghiệp, của ma vương, của hệ thống kiểm soát. (Dạ.) Nhưng nó còn tùy vào việc họ có muốn giải thoát hoàn toàn hay không. (Dạ.) Ví dụ, quý vị đã ở trong tù, bị kiểm soát và ai đó đưa quý vị ra ngoài, nhưng bây giờ quý vị phải tìm một công việc, để có sự tự lập của riêng mình, chăm sóc cho bản thân và sau đó chăm sóc cho gia đình mình, nếu quý vị có một công việc. Hoặc chỉ quanh quẩn ở đó và sau đó có thể lại làm sai điều gì đó nữa. (Dạ.) Được rồi. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.